Đến lúc cần thay đổi

                            Thay đổi?

 Hồi bé, mình ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ, vì muốn thể hiện là một học sinh nghiêm túc. Mình không muốn khác biệt lắm, nhà mình không phải dạng nhà nhiều tiền chỉ là cơm ăn đủ no, áo đủ mặc như bao nhà khác.

Hằng ngày, khoác lên mình quần áo đồng phục, rồi bước tới trường. Bạn bè trang lứa đều giống mình vì họ đều mặc đồng phục. Đồng phục chính là cái khiên chống đỡ mình khỏi sự khác biệt. Vì mình đơn giản từ tính cách cho đến cả vẻ bên ngoài...

Lớn hơn một chút, sự thay đổi lớn nhất mà mình biết đó chính là thay đổi môi trường học. Những năm tháng học cấp ba.

Cấp một và cấp hai mình học ở trường làng, cấp ba là khi mình từ "nhà quê" lên "thành phố", học ở một ngôi trường ngay giữa lòng thủ đô, một ngôi trường cổ kính có tuổi đời hơn cả trăm năm. Nhưng thật sự, mình chẳng biết gì về ngôi trường sắp tới, mình chẳng chuẩn bị tí tâm lý nào cả. Cứ khoác lên vai chiếc cặp thường dùng, mặc đồng phục trường và bước chân chính thức vào ngôi trường ấy. Nhưng, mình đã bất ngờ.

Không chỉ bất ngờ về môi trường học và mình còn bất ngờ hay bị choáng ngợp bởi những người xung quanh mình. Dù bản thân là một đứa con gái nhưng mình thô kệch dã man, bao bạn bè nữ xung quanh đều mái tóc bồng bềnh tựa mây trời, trên môi tô điểm son đỏ hồng hào. Thứ khiến mình vẫn còn tự tin đến trường mỗi ngày đó chính là bộ đồng phục.

Đã ba năm kể từ khi ngày mình bỡ ngỡ ấy, nhưng mình vẫn chẳng thể nào thay đổi được. Mình vẫn vậy, vẫn y nguyên vậy. Có lẽ mình bảo thủ quá hay sao mà không thể nào thay đổi giống bạn bè được. Những suy nghĩ, những lời nói hay đến cả sở thích của mình đều khác các bạn. Mình thích hay hâm mộ những thứ chẳng ai thích... Nhưng không sao, tất cả mình đều chấp nhận được, mọi chuyện sẽ đều ổn thôi.

Điều khiến mình thay đổi trong nhận thưc đó chính là: Mẹ

Để nói về tình thương yêu của mẹ thì nhiều lắm nhưng đối với mình, mẹ chính là kim chỉ nam của cuộc đời mình... Cả thế giới từ thuở ấu thơ lọt lòng cho đến khi sắp trở thành người chịu trách nhiệm trước pháp luật thì mẹ chính là cả thế giới của mình. Chưa một ai trên đời này hiểu mình hơn mẹ, mình có thể nói cho mẹ nghe cả thế giới mình đang suy nghĩ. Mình chưa giấu mẹ bất cứ chuyện gì cả.

Nhưng...

Lúc mình cần trưởng thành hơn và nhận thức rõ được rằng: Mẹ cũng có thế giới riêng của mẹ chứ! Ừm, đó là lúc mình biết mẹ có người yêu mới.

Cảm xúc đầu tiên của mình biết được đó chính là tổn thương và sợ hãi. 

Tổn thương vì tình cảm thuần khiết của mẹ dành cho mình không còn nữa và dường như trong trái tim và trong tâm trí của mẹ đã có một hình bóng khác hay một người nào đó quan trọng hơn mình - đứa con của mẹ

Sợ hãi vì mình sợ mẹ sẽ bỏ mình, chạy theo hạnh phúc và sẽ không bao giờ yêu thương và quan tâm đến mình nữa.

Tất nhiên, tất cả cảm xúc của mình đó đều là lo bò trắng răng nhưng lý trí thì bảo đừng nghĩ thêm nữa nhưng cảm xúc của mình nó cứ như một cơn đói sôi sục trong tim và không thể nào nguôi đi dù có đáp ứng nhu cầu của nó.

Đã có lúc mình trở nên ghét mẹ... Ừm thì mình trẻ con, có một ngày mình đã khóc vì sao những người mình yêu thương cứ như không yêu thương mình vậy. Mình đã cố hết sức để tạo dựng và vùi đắp cho người đó nhưng dường như một ngày nào đó thôi, tất cả sẽ đều biến tan.

Đó là cảm xúc của mình cách đây một tháng, bây giờ mình thấy bình thường vì mẹ cũng là con người và con người có quyền yêu và được yêu, có quyền mưu cầu hạnh phúc và sở hữu hạnh phúc <3